Trong chốc lát đó, Lạc Nam sắc mặt đại biến, vô tận phẫn nộ như từng ngọn liệt hỏa dâng lên trong lòng không cách nào dập tắt, hai tay hắn gắt gao nắm chặt đến rướm máu.
Hít thở sâu nhiều lần để lấy lại bình tĩnh, Nam cắn chặt răng, dốc hết sức bình sinh run rẩy đưa tay sờ lên vị trí mắt của mình, trong chốc lát đó, hắn cảm thấy trời đất như quay cuồng, vị trí hai mắt của hắn HOÀN TOÀN TRỐNG RỖNG.
Nam bị mù, nói đúng hơn là bị người đào móc hai tròng mắt một cách tàn nhẫn, Nam cảm thấy vô tận phẫn nộ không thể ức chế được, nếu lúc này còn sức lực có lẽ hắn đã gào rống lên như một con thú hoang điên dại, bởi vì có một sự thật mà vô luận thế nào Nam cũng không thể tưởng tượng được.
NGƯỜI CHÍNH TAY MÓC ĐÔI MẮT HẮN Ở KIẾP NÀY, KHIẾN HẮN PHẢI SỐNG TRONG ĐÊM TỐI, CHỊU ĐỦ ĐẮNG CAY NHỤC NHÃ LẠI LÀ CHA RUỘT CỦA HẮN.
Sự chênh lệch như cách biệt giữa trời và đất giữa một người cha nuôi và một kẻ có cùng máu mủ mà thân thể này từng gọi là “phụ thân” khiến Nam sốc nặng. Chị hỏi:
– Đi đâu mất tiêu, sáng nay không thấy em qua chơi?
Em để ý thấy dáng dấp chị Vân có vẻ chậm,em gái lồn non mệt mỏi. Em thấy, anh chỉ mới sờ nhè nhẹ ngoáy áo, mà em đã khó chịu, nhức đầu. Đút con cặc đang cương cứng của tao vào sâu trong miệng nó mà địt lấy địt để, nó cũng ngoan ngoãn hợp tác theo.