Trên đường về. Đạt ngừng hành quân, nhìn ‘hoàng hậu’ thấm mệt, ngoẻo đầu, tẩm ướt mồ hôi… hồn phi phách tán.
Đạt lấy khăn trong túi thấm khô hết mồ hôi trên mặt cô giáo, ngực cô giáo. Khúc gân bung mạnh lên, chần dần như con rắn lâu ngày được chui ra khỏi hang. Anh cử động là… là anh sẽ bắn ra,đãm nước lồn mất vui, Để anh hưởng chút đã.
Tú nói huyên thuyên nhiều lắm.